Thấy Ôn Văn dùng vật trưng bày uy hiếp mình, trong mắt Kiều Khôn lóe lên một ý vui mừng.

Thật ra hắn vốn chỉ là một công cụ của viện bảo tàng này mà thôi, bình thường xử lý chút việc vặt vãnh, rất nhiều chuyện hắn không có quyền tự mình làm chủ.

Giống như khi nãy, cho dù Kiều Khôn tức giận nhưng cũng không thể ra tay với Ôn Văn.

Nhưng nếu Ôn Văn chủ động xúc phạm quy tắc của viện bảo tàng thì khác, khi đó viện bảo tàng cần người để chế ngự Ôn Văn, lúc này hắn có thể danh chính ngôn thuận trừng trị Ôn Văn!

Vẻ mặt Kiều Khôn bối rối: "Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tới vật trưng bày ở nơi này!"

"Vậy mày nói cho tao biết, tất cả những gì mày biết và tin tức liên quan với Ôn Duệ!"

"Không được, tao không thể nói cho mày biết." Kiều Khôn làm bộ do dự nói.

Ôn Văn nhướng mày, đã có ý thương lượng nhưng lại không chịu nói cho mình biết tin tức mình muốn, như vậy ý tứ của Kiều Khôn đã rất rõ ràng, chính là muốn mình đánh vỡ cái bình sứ này.

Kiều Khôn muốn Ôn Văn làm vậy, cố tình Ôn Văn lại không làm, ngược lại còn cách cái bình kia thật xa.

Thấy Ôn Văn rời xa cái bình sứ, vẻ mặt Kiều Khôn liền hỏng mất, hiện giờ Ôn Văn rõ ràng không chịu làm theo hướng hắn muốn, mà hắn lại không thể cường ngạnh đuổi Ôn Văn ra ngoài, cảm giác này thật sự quá buồn bực.

Mà Ôn Văn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, anh biết Kiều Khôn vì lý do nào đó nên bị hạn chế, không dám ra tay, vì thế Ôn Văn cũng không thể chủ động phá hỏng quy củ ở nơi này, chỉ có thể chơi trò dây dưa.

Hai người trừng mắt nửa giờ, ánh mắt Kiều Khôn đột nhiên trở nên kinh ngạc.

"Lúc này tao mới phát hiện mày làm tao có cảm giác rất quái lạ, mày không phải là người cũng không phải quái vật... là một con rối!"

Sau đó Kiều Khôn vui sướng huơ tay múa chân: "Nếu là con rối thì không coi là khách của viện bảo tàng, tao căn bản không cần dùng phương thức đối đãi với khách để đối đãi với mày!"

Ôn Văn nhíu mày, anh cảm giác được hình như sắp có chuyện không tốt xảy ra.

Kiều Khôn chỉ ngón tay về phía con rối ác ma, miệng lẩm bẩm một câu không rõ nghĩa: "A rui ba he ke lu si..."

Loại ngôn ngữ này không giống với bất cứ ngôn ngữ nào mà Ôn Văn từng nghe, phát âm thậm chí vượt khỏi cực hạn năng lực phát âm của nhân loại, thậm chí còn khác với cả dị văn.

Trong lời nói của Kiều Khôn ẩn chứa sức mạnh thần kỳ, nó tạo thành trói buộc vô hình xung quanh Ôn Văn, làm con rối ác ma không thể động đậy.

Sắc mặt của Ôn Văn không được tốt cho lắm, con rối ác ma mặc dù không quá mạnh mẽ nhưng cũng có thực lực cấp Tai Hại, mà một người trên người không hề có chút siêu năng lực nào lại chỉ bằng một câu nói đã có thể chế ngự được con rối ác ma!

Eculid hài lòng nhìn con rối ác ma vặn vẹo cơ thể quỳ dưới đất, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Cho dù hiện giờ hắn chỉ là một Tập Sự thì sao chứ, con rối siêu năng rõ ràng có được sức mạnh khổng lồ không phải bị hắn dễ dàng giải quyết đấy sao?

Sau đó Kiều Khôn thở dài một tiếng, đáng tiếc đó không phải là dựa vào sức mạnh của chính hắn để giải quyết, câu thần chú vừa nãy là hắn kích hoạt sức mạnh của viện bảo tàng mà thôi.

Áp chế con rối này vẫn không có cách nào làm Kiều Khôn hết giận, hắng lặng lẽ đặt hai vật trưng bày loại nhỏ ở phía sau con rối, bởi vì bị trói buộc nên Ôn Văn cũng không phát hiện.

Tiếp đó Kiều Khôn chủ động làm suy yếu trói buộc, Ôn Văn cảm giác được trói buộc suy yếu liền điều khiển con rối cố giãy giụa, trói buộc khi nãy còn rất bền chắc không thể nào phá vỡ lúc này dễ dàng bị con rối ác ma giãy ra.

Nhưng chuyện không tốt xảy ra, trong lúc giãy giụa con rối dùng lực hơi lớn một chút nên làm hai vật trưng bày đặt sát phía sau bị văng đi bể nát!

Sau khi hai món vật trưng bày kia bị hất văng, Ôn Văn cảm giác được một cảm giác áp lực đáng sợ phủ xuống trên người con rối ác ma, một lần nữa trói buộc nó, lần này không thể nào giãy ra được!

Trên mặt Kiều Khôn lộ ra nụ cười không thể kềm chế được: "Chỉ đưa con rối tới đây thì tao cao lắm chỉ có thể đuổi mày đi, nhưng bây giờ mày phá hỏng vật trưng bày của viện bảo tàng, đây là khiêu khích viện bảo tàng bí ẩn, tao sẽ đại diện viện bảo tàng bí ẩn trừng phạt mày!"

Từ khi bị Kiều Khôn phát hiện là con rối thì hình thức thay đổi quá đột ngột, cho dù là Ôn Văn cũng không thể nghĩ ra cách phá giải trong một khoảng thời gian quá ngắn như thế.

Từ lời của Kiều Khôn có thể nhận ra hắn sẽ đuổi tận giết tuyệt Ôn Văn, nếu Ôn Văn dùng bản thể xuất hiện thì hiện giờ có lẽ anh cũng đang quỳ ở dưới đất, dù sao thì từ trên người con rối Ôn Văn cảm nhận được sức chống đỡ trói buộc đã vượt qua cấp Tai Nạn trung tự!

"Xúc phạm tới viện bảo tàng bí ẩn là tội ác tày trời, để tao xem thử xem bản thể của mày rốt cuộc ở nơi nào!" Kiều Khôn đắc ý đi tới trước mặt con rối, dùng ngón tay đặt lên đỉnh đầu con rối, bắt đầu thăm dò.

Hiện giờ Kiều Khôn đầy sát ý với Ôn Văn, nếu tìm được cơ hội thì khẳng định sẽ nhổ cỏ tận gốc.

Sát ý này không phải vô duyên vô cớ mà có, Kiều Khôn dị ứng nhất chính là chuyện mình không thức tỉnh siêu năng lực, cộng thêm Ôn Văn từ miệng hắn moi được tin tình báo, hơn nữa lúc bắt đầu Ôn Văn tỏ ra khá hung hăng càn quấy.

Tổng hợp lại tất cả mọi thứ đã tạo ra sát ý của Kiều Khôn.

Trước đó cảm thấy Ôn Văn có khả năng có liên quan tới Ôn Duệ nên sát ý của Kiều Khôn mới khựng lại một chút, nhưng bây giờ chỉ là một con rối, cho dù hắn thông qua con rối này để giết chết người đứng sau thì cũng có thể giải thích là vì con rối này phá hủy quy củ của viện bảo tàng nên bị phản bệ, hoàn toàn không liên quan tới Kiều Khôn hắn cả.

Thật ra hắn sớm đã muốn thử xem viện bảo tàng có thể phát ra thực lực lớn đến cỡ nào, hiện giờ hắn trở thành nhân viên quản lý viện bảo tàng, được trao cho khả năng rất lớn.

Nhưng từ trước tới nay hắn chỉ chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh mà thôi, công việc so với nhân viên phục vụ nhà hàng còn khô khan nhàm chán hơn, hiện giờ chính là cơ hội để thử xem hắn có thể phát ra dạng sức mạnh như thế nào.

Dù sao thì ngoại trừ sau này hắn thật sự trở thành 'giáo sư' giống như cha mình, bằng không thì hiện giờ chính là lúc hắn mạnh nhất trong cả đời mình.

"Hắn nói muốn tìm tới bản thể của mình, chỉ là thông qua liên hệ của con rối tìm kiếm liên hệ với bản thể là năng lực mà cấp Tai Biến mới có thể làm được..."

"Chờ đã, trước đó hắn có nói rằng bản thân viện bảo tàng này chính là vật thu nhận cấp Tai Biến... hắn có khả năng mượn sức của viện bảo tàng này để tiến hành truy lùng mình hay không?"

Một khi nghĩ tới khả năng này, Ôn Văn liền cảm giác được có nguy cơ to lớn sắp đổ ụp xuống, tóc gáy dựng lên, trước tiên quay trở về trạm thu nhận, đồng thời chuyển thành trạng thái ngục đốc Tai Nạn.

Nháy mắt Ôn Văn trở vào trong trạm thu nhận, một nguồn năng lượng kỳ lạ xuất hiện ở vị trí Ôn Văn vừa đứng khi nãy.

"Mình ở trong trạm thu nhận, hắn có thể truy lùng được mình không?"

Bình tĩnh tập trung lại, Ôn Văn bắt đầu dùng năng lực mạnh mẽ của ngục đốc Tai Nạn cảm nhận, anh có thể cảm nhận được có một nguồn năng lượng tối tăm đang lần theo liên hệ của anh và con rối, truy lùng tới!

Ôn Văn không thể xác định được Kiều Khôn có thể xuyên qua trạm thu nhận tìm thấy mình hay không, thế nhưng Ôn Văn không dám thử, đồng thời nương theo mối liên hệ đó, toàn lực đánh ra một cú.

Sự tồn tại của trạm thu nhận không thể vì nguyên nhân này mà bại lộ được!

0.11605 sec| 2406.117 kb